Dương Viết Điền,  Văn Thơ

KÝ SỰ CỦA NV DƯƠNG VIẾT ĐIỀN

Ký Sự Du Lịch Pháp Quốc

“…Mà thật thế, đứng ở tầng thứ hai của tháp Eiffel nhìn xuống, chúng tôi thấy toàn cảnh của thành phố Paris đẹp tuyệt trần! Xa xa, Điện Versailles, Bảo tàng viện Louvre, Điện Champs Elysees như nổi bật một góc trời. Đẹp nhất và nên thơ nhất là dòng sông Seine chảy qua thành phố Paris đang uốn khúc giữa nắng chiều. Bởi mùa thu đang về trên nước Pháp, vì trời thu đang ngự trị giữa thành phố Paris nên lá vàng từ trên một số cây dọc hai bên bờ sông Seine đang bay nhè nhẹ rồi từ từ rơi xuống dòng sông. Nhìn dòng sông Seine đang uốn khúc giữa nắng chiều thu, nhìn lá vàng bay là đà rồi rơi trên dòng nước biếc, lòng tôi bỗng xúc động đến ngậm ngùi, rồi bâng khuâng nhớ đến những thi nhân của nước Pháp cứ mỗi độ thu về đã từng dệt nên những vần thơ thật lãng mạn, đa tình, thật nghẹn ngào, nuối tiếc! Một Guillaume Apollinaire với L’Adieu thật nức nở sầu thương, một Alphonse de Lamartine với Le Lac thật hoang vắng đơn côi, một Paul Verlaine với Chansons D’automne thật ê chề đau đớn, đầy ắp những kỷ niệm nghẹn ngào! Bất giác tôi ngâm bài thơ Chansons D’automne của Paul Verlaine khi thấy nắng chiều đang trải dài trên dòng sông Seine tuyệt đẹp:

Les sanglots longs

Des violons

De l’automne

Blessent mon coeur

D’une langueur monotone

Tout suffocant

Et blême, quand

Sonne l’heures

Je me souviens

Des jours anciens

Et je pleure

Et je m’en vais

Au vent mauvais

Qui m’emporte

 Deçà delà

Pareil à la

Feuille morte

“Tiếng đàn ai đó lê thê 

Vĩ  cầm réo rắt ê chề lòng đau

Bơ vơ chuông đổ đồng hồ

Lòng như héo hắt thu tàn năm xưa

Bao kỷ niệm, theo gió đưa

Cuốn theo lệ đổ chưa vừa xót xa

Bao năm lữ thứ xa nhà

Giang hồ phiêu bạt lá vàng tả tơi…” (Lãng Du dịch)

Bỗng tiếng bà xã tôi thúc giục bên cạnh làm tôi trở về với thực tại:

– Anh, chuẩn bị mà xuống kẻo ông trưởng đoàn du lịch và anh em du khách chờ.

Đáng lẽ chúng tôi định mua vé để lên tầng cao nhất của tháp Eiffel nhìn tiếp, nhưng vì thời gian của ông trưởng đoàn cho quá eo hẹp nên vợ chồng tôi đành phải từ giả tháp Eiffel. Nếu là thanh niên, tôi sẽ cầm tay bà xã tôi đi bộ từ từ theo những bậc thang từ tầng thứ hai của tháp Eiffel mà đi xuống, để vừa đi vừa nhìn chầm chậm quang cảnh thành phố Paris và dòng sông Seine cho thỏa thích một lần cuối; nhưng vì tuổi tác của chúng tôi cũng đã xế chiều, vã lại, tôi bị bệnh đau lưng đã mấy năm rồi nên đành phải tốc chiến tốc thắng đi theo thang máy để xuống cho kịp với đoàn du lịch đang đợi chờ dưới chân tháp Eiffel. Lúc đứng trên thang máy đang di chuyển xuống chân tháp, tất cả du khách đều reo hò lên như ngày hội vì chúng tôi cảm thấy quá thích thú khi thấy thành phố Paris và dòng sông Seine mỗi lúc một lớn dần, lớn dần, để rồi mấy phút sau xuất hiện trước mắt mọi người vì thang máy đã chạm mặt đất. Như giấc mơ của Lưu Nguyễn ngày xưa lạc tới Đào Nguyên, chúng tôi cũng vừa lạc vào một thế giới huyền ảo trên bầu trời của thành phố Paris thủ đô nước Pháp, khi đứng trên tháp Eiffel nhìn xuống dòng sông Seine đang uốn khúc giữa dòng đời.

Để níu kéo thêm thời gian đong đầy kỷ niệm bên dòng sông Seine, tôi cầm tay bà xã tôi vừa đi vừa hát bản nhạc “Hoa thạch thảo” do Phạm Duy phổ nhạc theo ý bài thơ L’Adieu của Apollinaire ngày nào:

Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo.

Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi

Mùa thu đã chết em nhớ cho, mùa thu đã chết em nhớ cho  

………………………………………………………….

Bất giác, tôi ngâm mấy vần thơ trong bài L’Adieu của Apollinaire để giả từ mùa thu trên dòng sông Seine giữa thủ đô Paris:

J’ai cueilli ce brin de bruyère

L’automne est morte souviens-t’en

Nous ne nous verrons plus sur terre

Odeur du temps brin de bruyère

Et souviens-toi que je t’attends.

Tôi vừa đi vừa ngâm thơ nên khi đến gần xe buýt lúc nào cũng không biết. May nhờ bà xã tôi đi bên cạnh bảo lên xe buýt gấp tôi mới tỉnh táo và bước lên xe ngay.”

Trích đoạn từ tác phẩm “Ký Sự Du Lịch Âu Châu Và Hạ Uy Di” của Dương viết Điền xuất bản năm 2009).

Dương viết Điền
             Thơ

Vĩnh Biệt!

Thôi thế thì thôi mình xa nhau

Thương chi thêm khổ chuốc thêm sầu

Nhạc tình réo rắt buồn vời vợi

Vạn kiếp nghìn năm lỡ nhịp cầu!

Thôi thế thì thôi mình xa nhau

Khổ lụy từ đây đẫm lệ sầu

Quằn quại bên dòng đời hiu quạnh

Tiếc thương giờ đã lỡ chuyến tàu.

Thôi thế thì thôi mình xa nhau

Nắng sớm chiều mưa những nghẹn ngào

Có nhớ nhau thì hôn trong gió

Cho tình ngang trái bớt sầu đau.

Thôi thế thì thôi mình xa nhau

Vĩnh biệt từ đây nắng qua cầu

Đớn đau đau đớn tình hai đứa

Nức nở nghìn năm giọt lệ sầu.

Tháng 07,1997.

Hạ Ái Khanh

(Trích từ thi phẩm Nghẹn Ngào xuất bản năm 2000)

Farewell!

Well! My sweetheart, we two parted!

Love was miserable and broken-hearted

Love music was shrilled sadly

For one thousand years, it has been half-way already!

Well! My sweetheart, we two parted!

From now on, we have been so afflicted

We have writhed by the side of deserted life

Love and regret have got for nothing, right?

Well! My sweetheart, we two parted!

Morning sun and evening rain have made us heart-rending

We would kiss in the wind if missing

To make the sorrow of our illegimate love abated!

Well! My sweetheart, we two parted!

Farewll! From now on, the sun has passed by the bridge

Our love has been suffering

For one thousand years, we have shed tears in sorrowing!

July 1997,

 By Duong viet Dien

(Trích từ thi phẩm Speechless xuất bản năm 2000)