Kiều My,  Văn Thơ

GIAI ĐIỆU MƯA…

Chiều nay, không gian lặng lẽ chìm vào hoàng hôn, những đám mây xám vần vũ vây kín một vùng đồi núi. Những cơn gió nhẹ lướt qua thung lũng, mang theo hơi nước mát lạnh, như vỗ về nỗi buồn hiu hắt của cỏ cây. Mưa bắt đầu rơi!..Tiếng mưa rơi lộp độp trên những mái nhà, vang dội khắp nơi nghe thật vui tai.  Những giọt mưa tròn trĩnh đầu tiên đã rơi xuống vùng đất cằn cỗi sau cơn hạn hán kéo dài và xoa dịu những đợt nóng gay gắt của mùa hè vừa qua.  Mưa vội vã trút xuống từ khoảng trên không xa tắp, như ơn mưa móc mà mọi vạn vật đang khao khát mong chờ. Chắc hẵn cỏ cây hoa lá cũng hớn hở, khi được tắm gội lớp bụi trần đã bám chặt suốt mấy mùa nắng cháy? Cơn mưa lao xao kéo dài… tạo thành những giòng nước lăn tăn chảy xuôi theo con dốc, nghiêng nghiêng xuống hồ nhỏ dưới chân đồi mà bấy lâu hầu như khô cạn.

Trời về khuya, mưa cứ tuôn rơi như những lời ru dịu dàng, vỗ về mọi người vào giấc ngủ thần tiên; âm vang của tiếng mưa như một ca khúc êm dịu, hay như một dạ khúc u hoài! Tôi bước đến cửa sổ vén bức màn qua, để ngắm mưa ràn rụa bên ngoài khung kính. Đêm nay bầu trời không có ánh trăng vằng vặc hay muôn vì sao lấp lánh; mà chỉ có mây đen dầy đặc với cơn mưa nặng hạt đang rơi xuống thành phố nhỏ. Mưa như hối hả xóa đi những ngày nắng hạ, mang đến nơi đây cả không gian sụt sùi ướt đẫm.

Tôi kéo cửa kính lên, hé mở đủ để cho làn gió lành lạnh lùa vào và lẻn bước vào phòng tôi. Ngoài kia, một giai điệu nhịp nhàng của tiếng mưa rơi như đang nhảy nhót ngoài hiên vắng – Một giai điệu thật kỳ diệu luôn làm rung cảm hồn tôi! Từng giọt mưa rơi tích tách trên những mái ngói đỏ…trên những nhánh lá cây xào xạc… giọt ngắn giọt dài… như từng giọt vui giọt buồn rót vào tim tôi; nhưng mang lại trong tôi cảm giác bình an, tĩnh lặng.

Tôi đứng đây say sưa nhìn mưa rơi tầm tã với tâm tư lắng đọng, chơi vơi theo con đường nhỏ uốn cong đang đắm mình trong cơn mưa lạnh, dưới ánh đèn vàng hiu hắt bên hai hàng cây đã héo úa. Cái lạnh của mùa đông đã làm cho cây xanh trở nên tàn tạ già nua, cành lá tả tơi, đang đứng gục đầu buồn bã. Dường như cỏ cây cũng có nỗi niềm riêng của nó! Bốn bề vắng ngắt không một bóng người, tất cả như đang chìm trong giấc ngủ vùi; chỉ còn nghe tiếng mưa quyện trong gió… rít lên từng hồi như tiếng than van trong đêm trường giá lạnh!

Trong căn phòng ấm cúng – Đây là thế giới của riêng tôi! Cho tôi ôm ấp trọn vẹn  niềm đam mê thích thú, hòa lẫn nỗi buồn man mác… nghe như giai điệu của tiếng mưa rơi trên phím đàn. Hồn tôi giờ đây cũng sướt mướt như bầu trời ướt sũng ngoài kia dưới màn nước mưa dày đặc. Mưa!…Mưa ơi!…Đã gợi lại trong tôi bao kỷ niệm vui buồn từ vùng ký ức, lần lượt kéo về theo tiếng rì rào của giọt mưa rơi. Cho tôi hồi tưởng về kỷ niệm đẹp nhưng buồn và khó quên của thời con gái vào một buổi chiều mưa Sài Gòn…

…Cũng buổi chiều mưa năm ấy, chàng đón tôi nơi cổng trường sau giờ tan học, với nụ cười thật tươi và vòng tay ôm nồng ấm… Chàng vừa trở về thành phố sau một phi vụ hiểm nguy, mà cái chết chỉ trong đường tơ kẻ tóc! Trên người chàng, bộ đồ bay đã bị ướt sũng vì mưa, trông thật tội nghiệp! Hai đứa chở nhau trên xe Vespa, cùng che chung chiếc áo che mưa rộng thùng thình. Chàng của tôi là thế, lúc nào cũng rất chu đáo và thật khôn ranh, chàng thì thầm vào tai tôi:

  • Ngồi sát vào và ôm anh thật chặt nhé, kẻo mưa làm ướt áo em yêu.

Giọng chàng nồng ấm, cho tôi cảm giác bé bỏng và luôn được chàng cưng yêu che chở.  Chàng nắm lấy tay tôi, nâng niu rồi đặt nhẹ lên bụng chàng. Tôi cũng chẳng vừa, choàng tay ôm eo chàng thật chặt, hơi ấm từ lưng chàng khiến tôi cảm thấy ngây ngất. Bỗng chàng phá lên cười hăng hắc vì… bị tôi làm cho nhột nhạt. Chàng biết, chàng vừa bị trúng ngay chiêu “tương kế tựu kế” của tôi! Hai đứa cùng hiểu ngầm ý của nhau và cất tiếng cười vang, thích thú giữa cơn mưa mù mịt, trắng xóa mặt đường. Tôi áp sát mặt vào lưng chàng, mùi áo nhà binh như đong đầy hai buồng phổi của tôi…Lúc ấy, cả hai chúng tôi đều cầu mong cho mưa cứ kéo dài mãi, đừng tan biến!… Để chúng tôi được tận hưởng hết những thú vị của đôi tình nhân đi trong mưa.

Nhưng!…Cơn mưa nào rồi cũng phải dứt! Sau buổi chiều mưa kỷ niệm ấy, hai đứa không còn cơ hội bên nhau, dưới cơn mưa lành lạnh, để có những nụ cười thoải mái hồn nhiên, để còn ghi mãi trong tim tôi mối tình đẹp trong sáng của tuổi thanh xuân.

Định mệnh nghiệt ngã đã nhẫn tâm cướp đi mạng sống chàng trong cuộc chiến tàn khốc dưới cơn mưa đạn pháo! Chiến tranh tàn ác như một con quái thú khổng lồ hung hãn! – Nó đã tiêu diệt hết tất cả những gì trong tầm ảnh hưởng của nó – từ mạng sống quý giá của con người, đến niềm vui, hạnh phúc và đến cả tương lai của con người v.v… Chàng đã ra đi vĩnh viễn! Chàng mãi mãi không còn trên cõi đời này nữa! Nhưng mưa ơi!… Sao mưa vẫn đến!…Vẫn trút cơn giận dỗi xuống thành phố đẹp thân yêu!…Mưa vẫn rào rạt trên những con đường đầy lá thân quen!… Mưa vẫn mang giai điệu trầm mặc đến trong mông lung…như gợi nhớ gợi thương!… Để cho tôi luôn thấy thấp thoáng hình bóng thân yêu đầy nét kiêu hùng của chàng nhạt nhòa trong mưa bay…. vào những buổi chiều đông!…

                                      Mưa rơi trong đêm vắng

                                      Giọt mưa hay giọt sầu?

                                      Lắng đọng hồn cô quạnh

                                      Lạc lõng giữa đêm mưa

                                      Tí tách… tiếng mưa rơi

                                      Gõ cửa hồn quạnh quẽ

                                      Đong đầy nỗi vấn vương

                                      Tiếng mưa rớt vào hồn

                                      Ướt đẫm tim băng giá

                                      Thẫn thờ đếm mưa rơi!

                                      Ngoài hiên bên song vắng

                                      Lướt thướt lá khô bay

                                      Hồn lạc đến phương nào

                                      Giai điệu buồn… mưa rơi!                                    

Mưa rơi luôn mang dáng dấp nghệ thuật siêu đẳng của thiên nhiên, là nguồn cảm hứng dạt dào cho những tâm hồn nghệ sĩ để tạo nên những vần thơ, những tác phẩm văn chương, tác phẩm hội họa, nhiếp ảnh hay những ca khúc v.v…để tâm hồn người nghệ sĩ đồng điệu hòa cùng với tiếng mưa. Ngoài kia, có lúc mưa nặng hạt hơn, đong đưa theo cơn gió, rào rạt như: “nhịp điệu của mưa” trong ca khúc RHYTHM OF THE RAIN.

Trong đầu tôi văng vẳng âm điệu như tiếng mưa trong bản nhạc nổi tiếng một thời – Nói lên tâm sự của một người tình đau khổ khi nghe tiếng mưa rơi làm chàng bật khóc, vì người yêu đã bỏ đi mang theo trái tim của chàng. Tiếng mưa mang âm điệu buồn vời vợi, như một tác nhân đồng lõa tạo nên niềm đau ray rứt cho những tâm hồn sầu muộn. Qua tiếng hát của nữ ca sĩ Pháp Sylvie Vartan rất đỗi lôi cuốn lại cất lên trong tâm tưởng của tôi. Cho tôi lắng tai nghe tiếng mưa đang rơi ngoài kia: J’ecoute en soupirant la pluie qui roussele…Frappant doucement sur mes careaux…(trong bản nhạc EN ECOUTANT LA PLUIE). Âm điệu của bản nhạc Pháp này đã gắn bó với tôi trong những ngày mưa dạo nào, của thời thơ mộng đã qua.

Tất cả kỷ niệm của những ngày mưa của thuở học trò đã qua đi; nhưng mãi còn đó trong tiềm thức, vẫn không phôi pha theo ngày tháng. Có những buổi trưa trời bỗng nhiên ảm đạm, mây mù kéo về thành cơn mưa bất chợt; chiếc dù rộng đủ che hai đứa khi đi dưới hai hàng cây xanh trong cơn mưa lất phất, tạo thành những kỷ niệm khôn nguôi một thời của tuổi vàng son. Kỷ niệm đẹp đã qua đi trong hối tiếc, mà thời gian và tiền bạc không thể mua lại được.

 Nhưng “mưa” luôn hiện hữu và mãi mãi vẫn là một đề tài bất tận, cũng như nguồn cảm hứng cho mọi sáng tác nghệ thuật. Tiếng mưa rơi luôn ngân lên giai điệu diệu kỳ mỗi khi trút xuống trên vạn vật. Nhưng, những hạt mưa rơi…có thể cuốn trôi đi bao kỷ niệm của dĩ vãng. Phải chăng tình yêu và mơ ước – có khi cũng như những hạt mưa rơi xuống đất, rồi trôi theo dòng nước cuốn đi vào những con sông…để rồi ra biển cả. Mặc dù mưa cho ta những nỗi vui cũng như nỗi buồn, lại thêm những điểm tiêu cực của nó; nhưng hãy sống qua những ngày mưa buồn bã, để yêu thích thêm những ngày nắng vàng chói chang.

Cơn mưa tầm tã đêm nay lại đưa tôi về những ngày mưa kéo dài ở miền rừng núi, với những đồi thông thơ mộng của Đà Lạt, ẩn chứa bao nỗi buồn vời vợi; nhưng nét trữ tình của nó tô thêm vẻ hài hòa cho một bức tranh thiên nhiên sống động. Mưa cứ lác đác rơi… khi nhẹ nhàng… khi như vũ bão. Nhìn xa xa, có những dãy núi  nhấp nhô chi chít những hàng thông xanh rì, oằn mình dưới cơn mưa ướt át dai dẳng, dường như bất tận của “mưa rừng” buồn muôn thuở.

Dưới chân đồi là những đồn điền trà và cà phê xanh ngát mênh mông – Lố nhố những người sơn cước đang lui cui nhặt hái những trái cà phê chín đỏ, hay những lá trà xanh…bỏ vào chiếc gùi đeo sau lưng nặng trĩu dưới cơn mưa buốt giá. Tôi say sưa ngắm bức tranh tuyệt đẹp của thiên nhiên đang trải ra trước mắt; nhưng… tôi không khỏi chạnh lòng khi nhìn thấy những người mang số kiếp lam lũ, vất vả đáng thương, phải khom lưng tắm nắng tắm mưa…để mưu sinh. Hình ảnh chân thật của quê hương tôi đó! Mang đậm nét hiền hòa, cần cù, lam lũ.. luôn chắp tay khấn cùng trời cao qua những câu ca dao:

                             “Lạy trời mưa xuống

                             Lấy nước tôi uống

                             Lấy ruộng tôi cày

                             Lấy đầy bát cơm

                             Lấy rơm đun bếp…

Mưa vẫn rơi rơi trong đêm trường… Những giọt mưa đêm lần theo lối mòn của những kỷ niệm dấu yêu và những hình ảnh thân thương thuở nào, mà bấy lâu dường như đã ngủ yên trong tiềm thức. “Giai điệu mưa” như một cung nhạc sầu lâng lâng, đã âm thầm len lõi vào tận trong tâm khảm, vào tận đáy tâm hồn tôi, như khai quật nấm mồ của ký ức; mà ký ức giờ đây như những vệt nắng chiều còn lưu luyến buổi hoàng hôn… Cho tôi được sống lại từng khoảnh khắc của những kỷ niệm yêu dấu xưa, mà tưởng chừng như đã phôi phai theo cuộc sống vội vã nơi xứ người…

Kiều My

California, Jan 16, 2023