NHỚ BẠN

Trần Triệu Đông ( 1946 – 2015 )
Hoàng Thy (1946-2015) tên thật là Trần Triệu Đông, là nhạc sĩ, nhà thơ, sống tại San Diego, Hoa Kỳ.

Thi sĩ Hoàng Thy San Diego, người thứ 3 tử bên phải, tôi chơi short đứng cạnh anh.
Hôm nay tình cờ lục ra email cũ về anh bạn khá thân, thi sĩ Hoàng Thy San Diego, xem hình xưa, người thứ 3 tử bên phải, tôi đứng cạnh anh. Khi ấy, tôi vừa trải qua cơn đột khụy (stroke) tưởng là không qua khỏi. Thi sĩ Cát Biển thông báo bạn bè thuê 4 chiếc VAN từ San Diego, Orange County trực chỉ lên nhà thương Thousand Oaks. Từ hướng bắc đi lên Santa Barbara, từ phố Bolsa, lái xe 2 tiếng rưỡi, nhưng vì kẹt xe nên 3 tiếng hơn mới đến. Anh chị HOÀNG THY thì lái xe mất 4 tiếng rưỡi từ SAN DIEGO.
Khi xuất viện tôi ngồi xe lăn vì sức khỏe còn yếu quá, nhưng khi nhận được thiệp mời của anh chị Hòang Thy gả cô con gái lớn. Khi vợ chồng tôi lên đến nơi, anh Hoàng Thy mừng và lo đẩy xe lăn cho tôi. Tôi cảm động bảo “Tôi okay, anh lo lễ cười đi”. Tôi rất quý anh Hoàng Thy với bản tính hiền lành, dung di, xuề xòa, khiêm tốn. Anh chơi guitar giỏi, thích văn nghệ, và có hoa tay nên vẽ rất đẹp.
Hôm nay đọc bài viết cũ, xem ảnh xưa chợt nhớ Anh Chị Hoàng Thy đã khuất núi, lòng bồi hồi tôi nhớ thương bạn cũ. Hôm gặp chị thi sĩ Quỳnh Giao than thở: Sau tuổi bát tuần bà chị yếu quá, tôi bảo bà chị nên nhóm họp bạn bè của chit như: Thanh Huy, Vương Trùng Dương, Dương Viết Điền, Hồng Vũ Lan Nhi, Hồng Tước,.. xong tổ chức chiều hội ngộ, mở party tao ngộ ở Lữ Quán Cô Đơn. Hôm ấy, Chị Quỳnh Giao bốc quẻ bảo tôi thọ hơn 95+, tiễn tha hồ có dịp đưa tiễn quý cụ, mợ lên thiên đàng Peek’s family, xong nhận visa của Thánh Phê-Rô cho vào thiên cuốc sau cùng, dù là có visa hơi muộn màng. Tuy nhiên, Chị Quỳnh Giao không nên vội gặp Thánh Phê-Rô sớm nhá, hãy đợi bà con rồi cùng bay cao một lượt cho vui nhá,.. hihi,..

Sáng nay, vào mạng tôi tình cờ xem bài tùy bút “Nếu ra đi” của tác giả tên Trầm Mặc Vân, ông/bà này ghi nhận: “Khi một người bạn ra đi, bạn bè còn nhớ họ hay không, dù ít nhiều do tình cảm đã có lúc sinh thời với nhau, thân nhiều hay thân ít, có thể do lòng của người và người thôi. Nhưng chính chúng ta nên tạo lề lối nhớ đến người bạn đã khuất, những bạn thân hay không, vì đấy là tình cảm giữa người và người. Vì lỡ nếu ta “quên người bạn mình, dù thân hay không, nay đã mất sẽ đồng nghĩa là ta làm cho họ mất thêm một lần nữa hay sao ?” …”.
Lời nhận định của Trầm Mặc Vân mang một triết lý nào đó trong tương quan sống ở đời. Với anh Hoàng Thy, nếu ai đã từng tiếp xúc, cá tính của anh ấy khá kín đáo, ít nói, rất hòa nhã, hiền lành, anh thường biểu hiện câu nói qua nụ cười hiền hòa. Tôi không hiểu người hiền lành như bụt sao lại chọn binh chủng biệt kích, tiếp cận cái chết không khó, một binh chủng được tô luyện đánh giặc chuyên nghiệp, đánh thiện nghệ mỗi khi xung trận. Có lúc anh bảo thời cũ qua rồi, rồi cười cười.
Một hôm, Anh Hoàng Thy gọi phone cho tôi, anh bảo thấy tôi hoạt động nhiều trên internet, anh biết tôi khỏe mạnh. Thật vậy, so với khi tôi còn nằm trong khu ICU, anh có vào thăm tôi. Thú thật, khi ấy tôi giống như con gà nuốt dây thun, chả nói được, mà nếu có nói thì toàn là những lời thều thào như ngôn ngữ của giới cận tử biệt ly của bài tình ca “If you go away…”. Tôi trả lời anh là tôi đã phục hồi nhiều so với khi xưa, nhưng vướng mắc vào căn bệnh hiểm nghèo này (stroke), rất phức tạp, ví như chuối ba hương, rơi rụng lúc nào chả biết. Anh nói câu mà bây giờ tôi suy nghĩ nhiều, anh nhận định về sự ra đi trong đời này, chút gì đó mâu thuẩn. Anh nói: “Coi người yếu như vậy mà không di, người mạnh lại đi, làm sao biết được, anh nhỉ ?“.
Anh Hoàng Thy ơi, phải chăng anh tiên đoán cái định mệnh vừa xảy ra cho chính anh ? Tôi còn nhớ, khi 3 chúng ta: anh, tôi cùng anh Dương Viết Điền chạy ra bãi biển Mission Bay buổi ban mai, lúc 6 giờ sáng, khi khí trời còn se lạnh. Khi bước xuống xe, phố vắng người thưa. Ngoài biển, ánh bình minh chưa ló dạng, thế mà ba chúng ta chạy ra bãi biển. Biển Mission Bay có công viên lý tưởng cho picnic. Thực ra, sứ mạng của ba chúng ta là ra bãi sớm để “xí chỗ cắm dùi” trước bàng dân thiên hạ, còn các anh chị em thì vác đồ đạc ra sau. Thế mới biết, Biệt kích kiêm nhà văn, nhà thơ, họa sĩ, nhạc sĩ Hoàng Thy, người của những công tác giao động nhanh nhẹn, xốc vác, bương chải, trong khi cá nhân tôi, cái dĩ vãng vương nghiệp stroke veteran 2 mùa nên chẳng giúp được gì. Còn phần anh nhạc sĩ, thi sĩ văn sĩ kiêm quan ba ngành CTCT đi tù VC 10 niên, cũng “thảm” như tôi, bởi ra tù cải tạo xong, lưng mọc gai xương sống tùm lum. Do đó tôi và anh Điền thuộc sư đoàn chuyên đi chậm. Vì vậy, anh cựu biệt kích Hoàng Thy năm xưa đành nhanh nhẹ đổ bộ xuống bãi sắp xếp ghế, căng dù, banner,…
Tôi nhớ có một lần khi nhạc sĩ Hiếu Anh ra đi, nhà thơ Yên Sơn chia buồn trên forum với bài tiễn đưa cảm động, anh chêm 2 câu thơ của thi sĩ Thâm Tâm qua bài “Tống Biệt Hành“:
“Đưa người ta không đưa sang sông,
Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng“
Rồi anh Dương Viết Điền có lần ngâm 2 câu thơ của Nguyễn Bính, tôi nghe buồn tê tái.
“Mai sau ta sẽ lìa đời,
Hai ta ai sẽ là người đưa ai ?”.
Có lẽ tình bạn văn chương khi sống họ trao đổi văn chương, khi một người bạn ra đi họ cũng dùng văn chương đưa tiễn. Trong bài Ký Sự Du Ngoạn San Diego trong link bên dưới. Nhà văn Dương Viết Điền viết phần kết bài của chuyến đi như lời chia tay nhau trong quyến luyến, thôi thì giờ đây tôi xin gửi tất cả lời bạn bè viết về người bạn hiền hòa, dễ mến Hoàng Thy Trần Triệu Đông,
“Vì đâu, anh em chúng ta, ngày nay sắp cùng bùi ngùi xa cách. Cách xa nhưng ta hằng mong rồi đây có ngày mình gặp lại nhau…”.
Vâng, chúng ta tất cả sẽ gặp lại nhau sau này. Điều khác nhau là ai đi trước và ai đi sau mà thôi.
Việt Hải Los Angeles
http://www.vietfederationsd.org/Culture/VuongMauKyNiem.htm
http://saigonocean.com/gocchung/html/dien-kysu.htm
NHỮNG CẢM NHẬN VĂN HỌC NHÂN KHI DỌC TUYỂN TẬP THI VĂN: “ NHỮNG CON ÐƯỜNG’ CỦA HOÀNG THY TRẦN TRIỆU ÐÔNG
Kính thưa quý vị và các thi văn hũu thân mến,
Chúng ta không lạ gì khi Hoàng Thy Trần Triệu Ðông đã chọn bài thơ “ Những Con Ðường” để làm tiêu đề cho thi văn phẩm của anh. Bởi vì qua bài này, tác giả đã gởi gấm niềm tâm sự của mình bằng những mãn đề tài viết về quê hương, tình yêu, thân phận. Theo tôi nghĩ đây là những đề tài gợi nguồn cảm hứng nhiều nhất cho tác giả trong khi sáng tác.
Khởi đi từ những con đường quê hương với khung trời kỷ niệm của một thời vang bóng. Yêu biết mấy những con đường rất thơ mộng. Con đường đã đưa em vào mộng của một thời sớm biết yêu. Con đường của những hàng me lợp nắng trên cao, cỏ vươn gót chân em. Con đường có những lời tình tự, có những người yêu tay trong tay đi về phía giáo đường để nguyện cầu cho tình mãi dài lâu. Ở đó có mùi hương của tóc em thoang thoảng bay trong gió như mùi lan dạ thảo, nhe lân lân đi vào hồn thi sĩ. ( Mùi Hương Tóc Em ). Ơû đó cũng có màu mắt em xanh thăm thẳm khung trời. Làn mi cong làm ngây ngất thi nhân ( Nửa mảnh Hồn Rơi ). Ở đó cũng có những ngón tay thon nuột nà, có mắ t tròn ngơ ngác, dáng kiêu sa, có bờ môi chín mọng và môi hồng nũng nịu đa tình. Ta cũng bắt gặp ở đó những cái lãng mạn khi nghĩ về người yêu như là gió, thổi vào hồn những vấn vương; là nắng để sưởi ấm lòng khi giá băng. Tất cả đã làm cho thi sĩ xao xuyến bân khuâng:
“ Hờ hững hồn anh chết nửa vời
Còn nửa hồn kia đi đâu mất
Chỉ về trong những giấc mơ thôi”
Bên cạnh bóng dáng hạnh phúc của những cuộc tình thơ mộng, trong thơ của Hoàng Thy Trần Triệu Ðông chúng ta cũng bắt gặp những cuộc tình mong manh, bất hạnh bủa vây với những bẻ bàng, nuối tiêÙc, phân ly, chia lìa:
“ Anh bước đi xa cuộc đời này
Cố quên đi ngày tháng xa xưa
Ðời chỉ là những ngày sầu
Nuốt lệ buồn cúi mặt mà đi”
Tiếp nối những con đường quê hương, ta bắt gặp những ảnh hình thương tâm của những người cha già đã ngã gục vì niềm đau oan khiên; những anh hùng bất khuất tự kết liễu đời trai, không hàng giặc; những chiến hữu tật nguyền mà đời chỉ còn là năm tháng thảm sầu.
Cũng trong mảng đề tài viết về quê hương, tác giả cũng viết rất nhiều về những dòng hoài niệm. Hoài niệm với Hồ Gươm, Tháp Rùa một đời soi bóng nước. Hoài niệm về Hương Giang với những vẩy vàng lấp lánh dưới nắng mai, với hàng liễu in bóng phủ tóc dài, với tiếng hò cô gái trong khói mù sương. Hoài niệm về Sài Gòn phồn hoa, đô hội với Chợ bến Thành rộn rị[ kẻ bán người mua; với Bạch Ðằng lúc chiều xuống ( Ðưa Em về). Cùng hoài niệm về những mùa xuân của quê hương với gió nhẹ lay ngọn cỏ; với giọt sương đùa trong nắng; với mai vàng khoe sắc thắm; với đào, hồng rực rỡ hương. Tất cả giờ đây chỉ còn là vang bóng, bỏ lại trời quên:
“ Ôi những mùa xuân đượm thảm sầu
Miền quê yêu dấu giờ ở đâu
Ai về xứ ấy cho ta nhắn
Rằng kẻ tha hương vẫn đợi chờ”
Cũng trong thơ Hoàng Thy Trần Triệu Ðông chúng ta bắt gặp cái mênh mông, bát ngát , thơ mộng của thiên nhiên , cây cỏ hài hòa với sự biến đổi của đất trời; cái thanh thoát, man mác của vũ trụ bao la:
“ Nơi đây có suối rừng mơ
Quanh năm phố phủ sương mờ khói lam
Rì rào thông đứng hai hàng
Hồn thơ lộng giữa trăng vàng suối reo”
( Ðà Lạt Thần Tiên )
Hay:
“ Em hãy xem ráng chiều đang trải xuống
Lùa mây về tận cuối nẻo xa xăm
Dãi nắng vàng ôi sao quá mong manh
Anh sợ sẽ vỡ tan thành muôn mảnh”
( Vạt Nắng )
Ta cũng bắt gặp những sắc màu của không gian tịch mịch, im lặng của mùa thu với mây thu bàng bạc; với lá thu xào xạc; với gió thu mơn man đùa trên ngọn cỏ chiều thu chớm; với trăng thu bẽn lẽn nép mình sau rặng liễu ; với rừng thu vắng .
Ta cũng bắt gặp cái huyền bí thâm cung với tiếng than vãn của “ Lũ Ma Hời ” mà giờ đây những tháp cao chỉ còn lại là những trơ trọi, điêu tàn, đổ nát, rêu xanh phủ kín, mờ phai một dĩ vãng oanh liệt.
“Chiều mơ tắt màn đêm sương mờ ảo
Những tháp chàm ảo não đứng lặng câm
Sắc tàn phai theo tháng năm âm thầm
Mang chứng tích xưa kiêu hùng ngạo nghễ”
( “Tháp Chàm Xưa”)
Ngoài ra, trong thơ của Hoàng Thy Trần Triệu Ðông cũng có đề cập đến thân phận của kẻ lạc loài . Lạc loài với quê hương người bỏ xứ. Lạc loài với những dấu tích ngày xưa. Lạc loài vời trường cũ giờ đã rêu phong. Lạc loài với thầy, Cô, bạn cũ, với người thân đã mỏi mòn trông đợi người đi biền biệt năm tháng ( Kẻ lạc Loài ).
Cũng trong thơ của Hoàng Thy Trần Triệu Ðông chúng ta bắt gặp những xót xa cho những phận đời mong manh. Xót xa với tuổi thơ ngây em đã mất. Xót xa những khổ đau, mất mát, tủi nhục, ê chề của kiêÙp lầm than. Ðể rồi cầu xin một nghĩa cử cao đẹp :
“ Hãy bỏ lại sau lưng niềm phẫn uất
Những đọa đày những tủi nhục xót xa
Những thù hằn đau đớn của ngày qua
Hàn gắn lại, yêu thương và tha thứ”
( Dòng Tâm Sự )
Cũng trong thơ của Hoàng Thy Trần Triệu Ðông chúng ta cũng thấy phảng phất thân phận buồn bã, cô đơn của người thi sĩ với lời thơ cung bậc; của nhạc sĩ với tiếng nhạc lời ca; của họa sĩ với những nét dọc ngang diễn tả tâm tình dù cho họ đã dệt cho đời biết bao hoa gấm:
( Người Nghệ Sĩ )
Cũng trong thơ của Hoàng Thy Trần Triệu Ðông chúng ta bắt gặp những phận đời bọt bèo của người kỷ nữ, mang kiếp tầm phải nhã tơ , ngấn lệ hoen mi khi đêm về, hay khi phấn son đã nhạt phai :
“ Người đến chi với em bằng hờ hững
Bằng cuộc vui ngắn ngủi thoáng qua thôi
Bằng dối gian trên chót lưỡi đầu môi
Rồi ngoảnh mặt vút xa tầm tay với ”
( “Người Kỷ Nữ”)
Cũng trong thơ của Hoàng Thy Trần Triệu Ðông chúng ta bắt gặp những phận đời lam lũ đè nặng trên vai người con gái Việt Nam xanh xao, gầy guộc, bàn tay dày, chai đá với tháng năm trên các nông trường hoang dại . Ðể rồi thi sĩ đã khóc cho tuổi trẻ Việt Nam :
“ Tôi bỗng thấy mắt cay cay bật khóc
Dọ lệ buồn cho tuổi trẻ Việt Nam
Cớ vì sao em cơ cực muôn vàn
Hãy đứng dậy, em ơi cùng đứng dậy”
Cũng trong thơ của Hoàng Thy Trần Triệu Ðông chúng ta bắt gặp những đớn đau, vật vã cùng những bi lụy khi phải giam mình trong bóng tối tù ngục , đọa đày vì đơn thuần chỉ là người lính Việt Nam ; cùng những phận đời mong manh khi phải ra đi tìm tự do trên những chuyến tàu lênh đênh trên biển cả.
Bên cạnh những con đường đưa em về quê hương cũng có những con đường đưa em về với những người yêu thương . Ở đó có mẹ già mỏi mắt mòn trông con đi biền biệt năm tháng chưa về. Ở đó cũng có những hình ảnh của những người cha với số phận tù đày tủi nhục trong lao tù.
Cũng ở đó có những con đường rợp bóng tre. Có con đò. Có tiếng ru e m giữa trưa hè nắng cháy. Có tiếng võng nhẹ đưa em tròn giấc ngủ . Cũng ở đó có con sông dài uốn khúc chảy quanh co . Có gió thơm mùa lúa chín. Có câu hò. Có trăng chếch bóng, ghếch đầu trên núi bạc. Những con đường tuy xa trong không gian nhưng rất gần trong tâm tưởng. Tất cả giờ đây chỉ còn là những kỷ niệm Nhạt nhòa trong vùng ký ức khó quên.
“ Giờ tìm đâu những con đường xưa lối cũ
Những con đường gần gũi rất thân thương
Những con đường vàng gấm của quê hương
Ðường xưa đó bao đại dương cách trở ”
(“ Những Con Ðường ” )
Kính thưa quý vị,
Như quý vị đã biết, Hoàng Thy Trần Triệu Ðông vốn xuất thân là một người lính nên anh cũng đã dành cho hình tượng người chiến sĩ một chỗ đứng trang trọng và kiêu hùng trong thi văn phẩm của anh.
Ta hãy nghe Hoàng Thy Trần Triệu Ðông nói về người lính VNCH :
“ Họ là những người con yêu đất nước
Theo tiền nhân đã cất bước lên đường
Mang trên mình một sứ mạng thiêng liêng
Bảo vệ giống Rồng Tiên non nước Việt ”
( “Họ Là Ai ”)
Ðể rồi mãi tôn vinh người lính anh hùng bất khuất :
“ Xin vinh danh những người con giữ nước
Xin một lần được chiêm ngưỡng dung nhan
Dẫu rằng anh nguyện ước chưa thành
Chí can trường ngời lên bao thế hệ ”
(“ Nhân Danh Người Lính QLVNCH”)
Xen kẻ với những vần thơ viết về quê hương, tình yêu, thân phận, Hoàng Thy Trần Triệu Ðông đã giới thiệu thêm cho giới thưởng ngoạn những mẩu chuyện ngắn như “ Bà Mai”; “ Một Chuyến Nghỉ Mát”; “ Người Khách Quá Giang”; “Thằng Bé Thiên Thần”; “ Một Vụ Ðụng Xe”.Trong nhong những mẩu chuyện ngắn này , Hoàng Thy Trần Triệu Ðông đã thể hiện nhân vật có vẻ thần bí , siêu hình nhưng lại lồng trong khung cảnh , không gian, thời gian rất đời thường. Vì vậy câu chuyện đã được mô tả rất hiện thự . Chính những yếu tố này đã làm cho những câu chuyện ngắn của Hoàng Thy Trần Triệu Ðông được người đọc dễ dàng chấp nhận. Ðây là một điểm son của tác giả. Tôi nghĩ ở góc cạnh này, Hoàng Thy Trần Triệu Ðông sẽ thành công nếu anh biết chọn cho mình một hướng đi khi anh viết những chuyện ngắn xoay quanh những đề tài có vẻ siêu hình , khá hấp dẫn như đã nói ở trên.
Kính thưa Quý vị,
Tính bình dị trong phong cách thể hiện, tính trung thực trong cách diễn đatï tình cảm; tính phong phú và đa dạng cũng được dễ dành khám phá qua những dòng thơ, chuyện ngắn của Hoàng Thy Trần Triệu Ðông trong tuyển tập thi văn. Bằng những lời thơ trong sáng, tác giả đã đưa người đọc đi từ rung động này sang cảm xúc khác; những khổ đau này sang những tiếc nuối khác.
Lại nữa, tính nửa hiện thực, nửa siêu hình cũng được dễ dàng tìm thấy trong văn của anh, qua những mẩu chuyện ngắn trong tuyển tập thi văn “ Những Con Ðường” . Bằng lối hành văn giản dị, Hoàng Thy Trần Triệu Ðông đã cuốn hút độc giả, đã đưa người đọc đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác; những tình tiết hấp dẫn , ly kỳ này sang những tình huống éo le, kinh dị khác; những say sưa thích thú này sang những bàng hoàng, xao xuyến khác khi văn thi phẩm “ Những Con Ðường “ được đóng lại. Tất cả đã giúp cho Hoàng Thy Trần Triệu Ðông thành công trong mảng đề tài này.
Kính thưa quý vị,
Với lòng nhân hậu, và với tâm hồn trong sáng cộng thêm một chút lãng mạn văn học, Hoàng Thy Trần Triệu Ðông đã hình thành nên tác phẩm “ Những Con Ðường”. Hy vọng tuyển tập thi văn sẽ được các giới thưởng ngoạn đón nhận như là một khích lệ để cho tác giả của nó đi xa hơn trong lãnh vực sáng tác hầu để tô điểm cho vườn hoa văn nghệ hải ngoại mãi mãi ngát hương.
Với sự trân trọng, tôi xin phép được đại diện cho một bạn bè, thân hữu gởi đến Hoàng Thy Trần Triệu Ðông những bông hoa tươi thắm nhất cùng với những tình cảm thân thương và nồng ấm nhất.
Trân trọng kính chào quý vị và xin cám ơn sự lắng nghe của quý vi.
San Diego ngày 15 tháng 10 nam 2001

Những con đường (Hoàng Thy)
Trần Việt Hải
Cầm trên tay tác phẩm “Những con đường” của anh bạn Trần Triệu Ðông, tức thi, văn, họa, nhạc sĩ Hoàng Thy tôi rất lưu luyến với bức họa ở trang bìa do họa sĩ ViVi vẽ một cặp tình nhân, chàng trai chiến binh về thăm thủ đô Saigon choàng tay người em gái hậu phương. Bức hình đó đem tôi về những kỷ niệm xa xưa của cuộc nội chiến Việt Nam, mà người Mỹ chỉ gọi là Vietnam war. Tôi còn nhớ những bài tình ca bất hủ về đời lính, khi người em gái hậu phương nũng nịu ca cho anh chiến sĩ VNCH những khúc tình ca: “Nếu em không là người yêu của lính, ai đem cánh hoa rừng về tặng em….?” hay “Ai nói lính yêu, lính không sầu nhớ ? Không biết nói yêu mỗi khi mộng mơ”. Vâng, hình ảnh người lính VNCH vốn đẹp đẽ trong quan điểm của tôi, nhiều bạn trong đã trong quân ngũ, như Hoàng Thy, Cát Biển, Yên Sơn,… Hoàng Thy xếp bút nghiên từ giã đại học khoa học Saigòn theo nghiệp đao cung vì cuộc chiến khốc liệt dịp tết Mậu Thân 68 như Cát Biển, như Yên Sơn và như bao chàng trai thế hệ của miền Nam. Nếu một pilot Yên Sơn cưỡi mây ngàn trên vận tải cơ C-130 tung hoành ngang dọc đùa giỡn với chị Hằng hay những thiên thần trên cao của tuyết trắng hoặc như sailor Cát Biển cưỡi sóng của “Trùng dương sóng vỗ”, đứng trên đỉnh cao của chiến soái hạm, trên boong tàu chỉ huy những chuyến hải hành vượt ngàn khơi để đem hoa biển về tặng em thì Hoàng Thy lại kín đáo trong những điệp vụ Mission Impossible ở vùng Tam Biên, Mõ Vẹt, hành quân lục soát an ninh trong vùng ba biên giới để gìn giữ từng tấc đất quê hương, anh thuộc đơn vị Lực Lượng Ðặc Biệt trấn giữ tại vùng chiến tuyến hiểm nghèo mà với những sứ mạng commando liều lĩnh xem cái chết nhẹ như tơ hồng, chúng ta hãy nghe những vần thơ của Hoàng Thy về người lính VNCH:
“Anh là ai, dáng sao oai hùng quá
Áo hoa dù rạng rỡ tuổi hoa niên
Vết giầy saut vương chút bụi sa trường
Mà mắt vẫn ngời lên niềm kiêu hãnh…”

Đúng vậy, người lính trẻ năm xưa của chúng ta, tiêu biểu qua hình ảnh màu áo hoa dù đã hiên ngang, đã oai hùng như:
“An Lộc địa còn ghi chiến tích,
Biệt cách dù vị quốc vong thân”
Nói về tác phẩm “Những con đường” của Hoàng Thy tôi có quá nhiều điều để viết. Về tình cảm lãng mạng như:
“Nắng xin lên cho làn môi em thắm,
Trăng hãy về cho em trắng đôi tay,
Gió qua mau cho đường tóc em bay,
Mưa xin lại cho môi em ướt mọäng…”
Rồi Hoàng Thy viết rất chân thành, rất đậm đà về tình phụ mẫu bao la trong bài “Tấm lòng của mẹ”:
“Con hỡi con, lại gần đây một tí,
Mà lắng nghe lời nhắn nhủ chân tình,
Cha Mẹ thương từ lúc mới tượng hình,
Qua bao tháng cưu mang nhiều hy vọng,
Rồi đến ngày con chào đời góp mặt,
Cha thương nhiều từng lúc bế trên tay,
Hôn bên kia rồi lại đến bên này,
Cứ như thế cả ngày không biết mệt,
Mẹ ngắm nhìn mà lòng vui khôn xiết,
Thịt da nào là của Mẹ, của Cha,
Khối óc nào là Thượng Ðế ban cho,
Tình yêu Mẹ dành cho con tất cả…”
Hoàng Thy đem tôi đi từ tình non sông gấm vóc, đến tình phụ mẫu, rồi tình lãng mạn với người con gái anh yêu,… nhiều và nhiều lắm để bày biện ra những trang giấy này, anh nói về Tháp Chàm Xưa, Vịnh Non Nước, Ðà Lạt Thần Tiên,… tôi thích những áng thơ tình vô cùng nhẹ nhàng của anh khi nói về người con gái anh yêu, có thể tôi đã chủ quan chăng, vì với nhận định của riêng mình sự lãng mạn tuyệt đối vẫn là nguồn cảm hứng vô biên cho các nhà thơ chăng?
“Mùi hương tóc em
Anh nhớ mãi hương mùi hương thơm tóc em,
Thoang thoảng bay như mùi lan dạ thảo
Nhẹ len lén vào hồn anh một dạo,
Rồi trải dần ra khắp cả châu thân.
Anh thèm lắm được ôm ấp một lần,
Ðôi tay nhỏ với nụ hôn trìu mến,
Nhưng mỗi lần anh thấy em bẽn lẽn,
Ðành quay đi giấu một tiếng thở dài”
Thơ tiếp, Hoàng Thy nhớ hương mùi tóc em, hình ảnh người trai hôn lên tóc người nữ, tôi thích hình ảnh ấy. Tuyệt, đẹp,…
“Anh nhớ mãi tóc em thơm mùi hương,
Vương vương vấn trời sa sương mờ ảo,
Ray ray rứt thật gần sao long lanh,
Tê tê dại cõi lòng anh chết lịm.
Em hãy giữ mùi hương trên mái tóc,
Ðời mai này nếu lỡ có xa nhau,
Anh sẽ bảo gió gom hết về đây,
Cho anh sống một trời mây nhung nhớ”
Hoàng Thy, San Diego 08/17/2001
Hôn tóc người yêu là cử chỉ thay cho lời trìu mến, mùi hương tóc của người yêu dấu vẫn là những kỷ niệm xao xuyến khó quên, vẫn lưu luyến để góp nhặt cho đầy nhung nhớ, cho ngập hồn mơ tưởng về em, cho rừng thơ yêu đương thêm nhiều nồng nàn, cho dâng tràn hồn lãng mạn hương tình.
Ngoài ra thơ của Hoàng Thy được các thân hữu hay chính tác giả phổ nhạc, tôi nghe diã CD của anh thực hiện qua tiếng hát của Kim Loan và Anh Tuấn, những người ca sĩ trẻ nhưng có giọng ca thật điêu luyện. Tôi thích 3 nhạc phẩm: Nửa mảnh hồn rơi, Vạt Nắng và Nửa cuộc tình buồn, do Anh Tuấn trình bày:
“Dải nắng vàng ôi sao quá mong manh
Anh sợ sẽ vỡ tan thành muôn mảnh
Em hãy hong vạt áo dài gom lại,
Những sợi vàng mềm mại quá đi thôi”
Rồi Anh Tuấn lại thì thầm qua ca khúc “Nửa mảnh hồn rơi”:
“Xin em đừng khép nhẹ làn mi,
Ðể anh chiêm ngưỡng nét tuyệt vời,
Gom cả khung trời trong đáy mắt,
May ra tìm được mảnh hồn rơi”

Hoàng Thy đã biết nơi tìm ra “Nửa mảnh hồn rơi” của anh, thơ của Hoàng Thy lãng mạn lắm phải không ? Xin người yêu đừng khép nhẹ làn mi, để anh gom cả khung trời trong đáy mắt, may ra tìm được mảnh hồn rơi…
Rồi tôi nghe một giọng hát nữ dâng lên trong tâm hồn sầu vơi một tình ca bất diệt về Hà Nội, chốn ngàn năm văn vật: Mùa Thu Hà Nội với dáng ngọc cổ xưa, những nuối tiếc về Hà Nội những ngày trước vào mùa thu, và rồi ” Hà Nội vẫn chờ… những con người Hà Nội năm xưa, và chờ để làm gì thì chúng ta đều hiểu rõ, phải không thưa các bạn? Ngoài ra, Hoàng Thy còn nhân cách hoá Sài Gòn như là một người tình nhân của anh: “Ta tiếc thương em, giờ em không còn tên người”. Ôi, Sài Gòn không còn tên người… vậy thì bây giờ em Sài Gòn mang tên… con vật nào đó ư ? và Hoàng Thy mong sẽ có một ngày chắp nối lại được mối tình xưa cùng người yêu dấu… “Em Sài Gòn”.
Trong tuyển tập “Những con đường” còn có 5 tác phẩm văn xuôi mang tựa đề: Bà Mai, Một Chuyến Nghỉ Mát, Người Khách Quá Giang, Thằng Bé Thiên Thần và Một Vụ Ðụng xe. Tất cả đều mang tính chất huyền bí như loại truyện ma thuật.
Bờ biển La Jolla
Một Chuyến Nghỉ Mát lấy bối cảnh bờ biển La Jolla, San Diego, một bờ biển tôi vốn yêu thích trong số những bờ biển của bên bờ tây Hoa Kỳ trải dài từ ranh giới Canada và Washington State xuống vịnh Mexico ở miệt Nam. Cốt truyện là Trung mang vợ và 2 con gái Thùy Hương và Thùy Trang đến nghỉ mát tại La Jolla, trong cảnh gia đình rất hạnh phúc, êm ấm bên thắng cảnh thiên nhiên, 2 cô bé mải mê bơi lội, bỗng Thùy Hương bị sóng cuốn hụt chân, xém chết đuối, một động lực vô hình khiến Trung lao mình vào những cơn sóng nghiệt ngã để cứu con mình. Ðộng lực đó chính là bé Trâm con của Thanh (là người bạn thân của Trung) đã chết đuối năm trước. Hiện về để cứu bé Thùy Hương thoát nạn. Truyện thứ nhì Thằng Bé Thiên Thần cũng cùng loại truyện báo mộng loại kinh dị Omens hay Friday the 13th, Quỳnh và bé Phương, vợ con Quang thoát nạn trong một vụ xe đụng do sự báo mộng và cứu mạng của bé Thanh (con trai của vợ chồng Dũng, bạn của vợ chồng Quỳnh-Quang ). Theo cốt truyện Một Vụ Đụng Xe chất chưa nét định mệnh, Vinh dính líu vào một vụ đụng xe với người con gái tên Loan, Loan là chị song sinh với Phượng giống nhau như khuôn đúc, vì phải ra phi trường gấp nên Vinh bỏ đi vụ đụng xe với Loan, sau đó chàng mới truy ra người đụng xe mình, khi Vinh tìm ra, Phượng rất bỡ ngỡ vì Phượng không hiểu rõ đầu đuôi chuyện đụng xe của Vinh và Loan, Vinh lai đinh ninh Phượng chính là Loan. Khi tìm ra sự thật, Phượng cho Vinh biết Loan đã thực sự tử nạn trong một vụ đụng xe khác. Mối liên hệ kế tiếp giữa chàng trai độc thân và nàng Phượng còn đơn thân gối chiếc đưa đến hôn nhân vì một vụ đụng xe tuy nhẹ, nhưng rất tình cờ của “Tình Chị Duyên Em”.
Nói chung khi viết 3 tác phẩm này tác giả đã phong phú hoá óc tưởng tượng như một Alfred Hitchcock, ông vua của những loạt phim kinh dị, ma quái từ những Vampires như Dracula, Frankeistein, Mummy của truyện cổ Ai Cập,… Tôi không biết trong những kỷ niệm cũ trong đời quân ngũ khi nhìn cái chết cận kề đã là một nguồn xúc tác của tác giả tuy rằng anh đã cảm tác hóa mối tình không đợi mà đến. “Ai nói lính yêu… lính không sầu nhớ, không biết nói yêu mỗi khi gần em ?”.
Trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc 4 phương tuyển tập thi văn học của tác giả Hoàng Thy, Trần Triệu Ðông, San Diego.
Phụ chú thêm bài thơ “Anh Về” mà anh đã sáng tác vói bản dịch Anh ngữ của dịch giả Trần Bình Nhung:
“Anh về ngõ vắng tiêu điều
Như cơn gió thoảng chắt chiu nắng vàng
Bước chân hờ hững đi hoang
Niềm đau chất ngất ngỡ ngàng lối xưa
Anh về gom những hạt mưa
Thoa lên suối tóc cho vừa nhớ nhung
Giọt sầu cô đọng tơ trùng
Nẻo hồn tê tái nhẹ rung phím lòng
Cho đời đôi chút chờ mong
Mai sau thoát kiếp lưu vong lạc loài
Ưu phiền dẫu có nguôi ngoai
Em hong tóc xõa hình hài khói sương
Dáng xưa lược dắt trâm cài
Giờ trong ký ức mệt nhoài phấn hương
Xa xôi một thủa miên trường
Nắng chiều trải nhẹ vấn vương bạc lòng
Anh về gom những chờ mong
Kết thành một chuỗi long đong phận đời
Tháng ngày lạc bước rong chơi
Ngoài kia nắng nhẹ tơ trời mong manh”
Hoàng Thy
* Bản dịch Anh ngữ:
” Coming back home “
Walking home on the deserted road
Like a breeze on a golden afternoon,
Your steps lead you in different directions
With pain mounting high along the old path.
You are back to collect the drops of rain
To dampen her cascading hair and assuage your love.
The drops of sorrow crystallize your thoughts and feelings
Lightly strumming the cords of your heart.
You hope that life will reserve a better lot
Liberating the person from exile and loneliness
Although the woes may be dimmed sometime
Fanning her long hair, she is evanescent like dew.
O silhouette of the past, with a comb in the hair,
Now blurred in memory,
painstakingly recorded as an old fragrance,
So far away and imperceptible, how can you relive the moment
Under the light dust of the afternoon sun.
Back home, you collect the hopes
Stringing them into a river of life uncertainties.
For days and months you have wasted your time in
little joys,
Softly, the sun projects its fragile rays on the earth.
Translated by Binh Nhung, 03/26/03