Cao Xuân Thanh Ngọc

Vu Lan Mất Mẹ 

Cao Xuân Thanh Ngọc

Gió đưa cuộc sống chòng chành

Con nay bỗng chốc hóa thành mồ côi

Bông hồng cài áo đỏ tươi

Bốn bảy năm đời có Mẹ đã xa

                    .

Công ơn dưỡng dục hôm qua

Vu Lan Thắng hội, con là chẳng quên 

Diễm phúc đó đã buồn tênh

Bông Hồng tang trắng, cài lên mái đầu 

                    .

Lòng nghẹn ngào, mắt trũng sâu

Vòng tay ôm ấp còn đâu nữa rồi

Cảm ơn Mẹ cảm ơn Trời

Được làm con Mẹ, được đời Mẹ thương

                  .

Mẹ Diệu Minh, Mẹ ngát hương

Ẵm bồng con trẻ suốt đường con đi 

Đường thiên lý nẻo thiên di

Tuổi thơ trẻ dại, vu quy trưởng thành

                   .

Từ học vấn đến công danh

Ngày sầu đau khổ, ngày lành tốt tươi

Muôn nẻo đất, vạn nẻo trời

Bóng hình của Mẹ phủ đời con đi

Nay Mẹ mất, con còn gì?

Nửa hồn trống vắng, nửa thì xót xa

Nhân sinh thiên địa một nhà

Cớ sao chẳng thể cùng ta đồng hành

                    .

Gửi lòng lên áng trăng thanh

Gửi lòng về chốn cao xanh chập chùng

Lòng con trẻ chẳng thể dừng

Gửi về bên Mẹ xin đừng bỏ con

                   .

Ba nén hương, một linh hồn

Hòa cùng trời đất càn khôn vĩnh hằng

Cúi đầu khấn nguyện thành tâm

Tiếng kinh khấn vái hương trầm thoảng bay

                   .

Linh hồn Mẹ, ở đâu đây

Xin ôm con trẻ vào tay của người

Quỳ trên đất, dưới bầu trời

Con nguyện nhớ Mẹ suốt đời, Mẹ ơi!

                   .

5.20.2023

Ngày tôi mồ côi Mẹ 

Christina N. Cao, PharmD, MBA